🌚 Bố Chồng Ma Mãnh
Ở cùng nhà, ăn cùng mâm, tôi ɴʜậɴ ra rằng, bố chồng vẫn còn rất ʏêυ tôi, ông кʜôɴɢ ρʜảι ʟοạι đàn ông “vắt chanh вỏ vỏ”. Chúng tôi đã ngồi lại nói chuyện với ɴʜɑυ về chuyện qυá khứ với tư cách 2 người τìɴʜ cũ, rồi với tư cách bố chồng nàng dâu.
Truyện Bố chồng con dây với tổng số 53158 truyện liên quan. Kho truyện Bố chồng con dây tổng hợp hay nhất - Page 1 TruyenFullVn.Net
Subscribe cho kênh youtube của mình để xem nhiều video hay hơn nữa nhéhttps://www.youtube.com/channel/UCREi3pl_U42s_q5OpL0zXIg?sub_confirmation=1 4h
Mục Clip Nóng của Chuyendonnhat.net hy vọng bài viết Mạnh nữa lên bố ơi Khi Chồng Vắng Nhà Husbands home giúp bạn giải trí thỏa mãn. Hôm nay Và bài viết Mạnh nữa lên bố ơi Khi Chồng Vắng Nhà Husbands home hiện được 612326 lượt xem và 1052 lượt thích.
Phim Bố Bỉm Sữa Mạnh Mẽ bản đẹp, Bản HD Vietsub và thuyết minh. Phim moi net - cập nhật phim mới xem cực nét Ngày nọ, có hai đứa trẻ tìm đến trước cửa, thì ra là con của […]
Sex phim xxx cưỡng dâm ông bố chồng mạnh mẽ. Biết điều này là hoàn toàn sai trái, bố chồng nàng bỏ chạy trong khi còn chưa kịp mặc quần áo, thế nhưng khi bị con dâu đuổi kịp ông lại thấy rằng thân hình của nó đúng là một điều khá tuyệt vời. Nếu như không làm gì
Em tôi lại quen ỷ lại vào anh rể nên ăn chơi lêu lổng rồi gây nợ hơn cả tỷ. Giờ bố mẹ tôi đòi bán đất bán nhà để trả nợ cho con trai. Tôi can không được. Mấy hôm trước, khi ăn cơm, tôi kể lại chuyện gia đình cho chồng nghe. Vừa nghe chuyện bán đất, chồng tôi
Subscribe cho kênh youtube của mình để xem nhiều video hay hơn nữa nhéhttps://www.youtube.com/channel/UCREi3pl_U42s_q5OpL0zXIg?sub_confirmation=1 Nghe
Nếu chồng nàng có tội thì hãy công bố cho mọi người, kể cả nàng và gia đình được biết những tội lỗi ấy. Nàng cũng nghĩ không bao giờ chồng nàng lại can án, nên cái điều hắn được coi như chỉ có tiền sự chứ không phải tiền án với nàng cũng bằng thừa.
mtNnTB. Hà TĩnhÔng Dương Nam Hải nói không muốn ẩu đả với anh Dương Nam Hùng, song sự hỗn hào của con cùng hơi men chếnh choáng khiến ông mất kiềm chế. Suốt phiên xử mở tại TAND tỉnh Hà Tĩnh hồi đầu tháng 6, ông Hải, 55 tuổi, liên tục bày tỏ sự ân hận vì gây ra cái chết cho con con trai Dương Nam Hùng, 31 tuổi, sau tranh cãi về việc chăm sóc cháu. Phía dưới hội trường, các thành viên trong gia đình ông Hải, là đại diện cho cả bị hại lẫn bị cáo, nói vừa thương vừa trách hai bố con. "Giá như họ biết nhường nhau một chút thì đâu phải ngồi giữa tòa lấy tay lau nước mắt như thế này", một người chia cáo trạng, khoảng 20h ngày 1/2, ông Hải ngồi uống rượu với khách tại nhà riêng ở thôn Thanh Sơn, xã Đức Lĩnh, huyện Vũ Quang thì anh Hùng đến thăm con trai bị ốm đang gửi nhờ bố mẹ chăm sóc. Khi đề cập đến việc cho cháu nội uống thuốc, anh Hùng cằn nhằn cho rằng bố "lấy thuốc không đúng liều lượng". Hai cha con to tiếng. Hùng tiến lại mâm cơm cầm ly uống rượu ném xuống nền nhà. Bực tức, ông Hải chạy ra sân lấy cưa gỗ dọa đuổi con về. Khi giằng co, ông Hải bị Hùng xô ngã, đoạt cưa đánh .Các thành viên trong gia đình sau đó chạy ra can ngăn, đuổi Hùng về. Nhà chức trách cáo buộc, bức xúc trước thái độ và hành động hỗn hào của con, ông Hải chạy vào nhà lấy dao bầu, mặc vợ can ngăn. Quá trình truy đuổi con, ông Hải bị Hùng cầm đòn gánh đánh trả. Ông Hải cầm dao đâm con tử khi gây án, ông đến Công an huyện Vũ Quang đầu thú. Ông cũng bị tổn hại 17% sức khỏe do bị con đánh. Bị cáo Dương Nam Hải tại phiên xét xử ngày 1/6. Ảnh Hùng Lê Tay run run chống vào bàn xét xử, ông Hải khom lưng, mím môi khai vợ chồng sinh được hai con, anh Hùng là cả, đã lấy vợ và ra ở riêng, thỉnh thoảng có đưa cháu về gửi nhờ ông bà chăm sóc. Hùng cộc cằn, tính nóng nảy, thường xuyên tranh cãi với mọi người. Ông nói nhiều lần khuyên con không nên tranh luận, dễ gây mất hòa khí, Hùng ậm ừ nhưng rồi sau đó không khắc xảy ra sự việc, vợ chồng ông cùng cháu nội đang ăn cơm thì hàng xóm tới chơi. Ông rót rượu, mời khách dùng bữa. Uống được vài chén thì Hùng xuất hiện, tỏ thái độ khó chịu khi thấy bố cho con mình uống thuốc cảm không đúng cách. Đặt mạnh chiếc ly xuống chiếu khiến một ít rượu bên trong đổ ra nền nhà, ông nói "Mày biết thì đi mua thuốc cho con uống, bố không hiểu gì về thuốc men", nhằm đáp trả lại sự trách móc vô cớ của ông, nhà đang có khách, đáng lẽ ra con trai nên biết giữ ý, có chuyện gì thì sau đó góp ý với bố mẹ cũng chưa muộn. "Bị cáo đặt mạnh ly rượu xuống chiếu cũng là cách để nhắc khéo Hùng cần phải hiểu chuyện mà đi ra ngoài, nhưng không ngờ con cãi lại và văng tục, hàng xóm đang ngồi ăn uống bên cạnh cũng bất ngờ", ông khai và cho rằng việc con hỗn hào cũng là nguồn cơn khiến ông nóng tọa phân tích "Đây là mâu thuẫn nhỏ, bị cáo đã làm bố, làm ông, đáng ra phải phải nhường nhịn. 'Con dại thì cái mang', Hùng trong trường hợp này đã lớn nhưng chưa khôn, nếu bố lùi một bước để con nhận ra sai lầm thì sẽ tốt hơn".Ông Hải nghe xong im lặng, vài chục giây sau phúc đáp rằng trong thâm tâm chưa khi nào có ý định ẩu đả hơn thua, dù nhiều lần Hùng tỏ thái độ hỗn hào. Tuy nhiên, trong tình huống đó hơi men chếnh choáng, đã mất hết lý trí, khiến suy nghĩ không tích cực. Bị cáo nói, đáng lẽ Hùng nên hiểu rằng bố đang bực tức thì lánh đi chỗ khác, nhưng không ngờ con hung hăng hơn, tiến lại xô ngã rồi cầm cả đòn gánh đánh lại."Thử hỏi khi kết thúc sự việc, mọi người sẽ nhìn nhận ra sao khi bố con lại ẩu đả như vậy chỉ vì câu chuyện chẳng đâu vào đâu. Họ cho rằng vợ chồng tôi nuông chiều, không biết dạy con. Cũng cay đắng lắm, xót xa chứ", ông Hải cho tòa thẩm vấn, bà Đào Thị Khoa, 53 tuổi, vợ ông Hải, cho biết lúc bố con to tiếng từ việc cho cháu uống thuốc, đã cố can ngăn nhưng chồng phớt lờ. Vài phút sau cuộc rượt đuổi giữa hai bố con, thấy ông Hải đi về trong trạng thái bị thương rồi nói "tôi giết con rồi". Bà như chết đứng, ngồi thất thần giữa thềm nhà rồi khóc nức nở. Ngôi nhà vợ chồng ông Hải sinh sống. Ảnh Hùng Lê Từ ngày xảy ra cơ sự, bà Khoa suy sụp. "Làm mẹ, tôi cũng có phần lỗi khi giáo dục Hùng không tốt. Chứng kiến con mất, chồng đi tù, không có nỗi đau và bi kịch nào lớn hơn. Đây cũng là hình phạt cho bản thân tôi, và là bài học cho nhiều gia đình trong việc xử lý các mâu thuẫn nhỏ nhặt trong cuộc sống", bà Khoa chồng bà còn có một người con năm nay 28 tuổi. Cơn nóng giận của ông Hải khiến mẹ con bà vất vả hơn trong chặng đường đời về sau khi kinh tế eo hẹp. Ngoài ra, cháu nội của bà cũng phải chịu cảnh mồ côi cha, con dâu trở thành góa phụ khi còn trẻ."Những ngày ở trong tù, tôi dằn vặt, nhiều đêm thức đến sáng không thể ngủ. Bây giờ hối hận đã là quá muộn, mong tòa xem xét, thấu hiểu cho hoàn cảnh của gia đình tôi, cho hưởng một mức án thấp nhất để sớm trở về chuộc lỗi lầm, để có cơ hội lo cho vợ cùng con cháu", ông Hải nói tại phần trình bày sau nhận định, trong vụ án này, nguyên nhân cũng xuất phát một phần từ nạn nhân, tuyên phạt ông Hải 9 năm 6 tháng tù về tội Giết người. Trước đó, Viện kiểm sát đã đề nghị phạt bị cáo từ 10-11 năm."Ai cũng có những lúc không vừa ý nhau, nhưng nóng giận không những không giải quyết được vấn đề. Mọi người không nên ứng xử tiêu cực, để rồi trong phút chốc trở thành người phạm tội", chủ tọa ra xe thùng của công an trong cái nắng gắt của ngày hè, người đàn ông với vóc dáng lực điền, cao lớn khụy đầu gối xuống đất, lấy tay lau nước mắt khi thấy cháu nội hơn 4 tuổi chạy đến hỏi "Ông ơi, ông đi đâu vậy, khi nào thì về?".
Ngay trước mặt nhiều người đã tuyên thệ độc địa như vậy, nếu mà lại đổi ý, Minh Vương thật sự sẽ rất mất mặt, người đứng đầu ở Minh Giới đã cắt máu thề độc, nếu như đổi ý, sẽ thật sự bị thiên lôi đánh xuống,thật sự chết không được tử dù Lãnh Mạch chọn gì đi nữa, Minh Vương cũng sẽ không bao giờ tấn công chúng tôi nữa, cũng không tiếp tực truy cứu âm mứu của Lãnh Mạch, Lãnh Mạch hiện tại không cần†o lắng thêm bất cứ chuyện gì nữa.< Lãnh Mạch có thể không cần lựa chọn tôi cũng có thể không lựa chọn MinB Vương, đây là cơ hội lớn nhất của anh, không cần-bị Minh Vương uy hiếp, cũng không cần phải kết ñôn với Minh Vương, sau này Minh Vương cũng không còn cách nào trách được tội cả mọi người đang chờ đợi cấu trả lời của anh. Trầm ngâm một hồi, Lãnh Mạch quỳ một gối ngẩng đầu lên nhìn Minh Vương “Vương, những gì tôi đã nói, chưa hề không tính toán qua”Những gì ta đã nói, chưa hề không tính toán qua…“Điều này quá mơ hồ, tôi không hiểu” Minh Vương nói “Mạch, cậucó thể nói rõ hơn một chút”“Tôi đã nói, tôi nguyện ý muốn kết hôn cùng Vương” Lãnh Mạch nói từng chữ giới vớitôi mà nói, bỗng chốc yên tĩnh không một tiếng động.“Lãnh Mạch, cậứcó bệnh à!” Dạ Minh trước hết mắng một tiếng “Đầưóc cậu có vấn đề sau, cậu cùng mẹ tôi kết hôn, vậy không phải cậu là cha tôi sao? Mẹ kiếp! Lúc trước không phải cậu không có cảm giác gì với mẹ tôi sao. Cậu đang diễn trò gì vậy!”Lãnh Mạch nhanh chóng nhìñ về phía Dạ Minh “Khi nào thì tôi cần anh xen vào cHuyện của tôi? ““Còn cô ấy thì sao?” Dạ Minh chỉ ào tôi “Cậu cùng mẹ tôi kết hôn, vậy cậu đem cô gái nhỏ này để đi đâu? Những lời ngon tiếng ngọt cậu nói với cô ấy thì chạy đi đâu hết rồi? Cậu chạm qua người ta rồi liền không muốn chịu trách nhiệm sao?”Tôi cụp mất Mạch chế nhạo “Dạ Minh, nói thế nào thì cậu cũng là một loại phong lưu lãng tình nhỉ, đàn ông nói lời ngon tiếng ngọt với phụ nữ không phải chỉ để lừa họ lên giường sao? Một đêm tình mãnh liệt, hai đêm tình mãnh liệt, mấy đêm tình mãnh liệt này qua đi thì cần có trách nhiệm thì tại sao cậu lạikhông chịu trách nhiệm với người phụ nữ mà anh đã từng ngủ.”Dạ Minh tức thì nghẹn lời.“Còn nữa” Lãnh Mạch không đợi người khác xen vào, nói “Người’phụ nữ này, tôi chưa từng hứa hẹn gì với cô ta ngoại trừ việc trở thành người giao ước của tôi.”Đúng vậy, kể từ khi tôi gặp Lãnh Mạch, anh chưa bao giờ hứa với tôi, giờ nói rằng anh thích tôi, chưa bao giờ nói rằng anh muốn ở bên đã từng nghĩ anh là người không giỏi nói ra những điều này, vì vậy đến lượt tôi nófra, đến lượt tôi dũng cảm đối diện với tình cảm của bản bây giờ có vẻ như không phải anh không giỏi ăn nói, mà căn bản là không muốn ở cùng tôi, căn bản là anh chưa từng thích tôi. Những ngày đêm dịu dàng triền miên như nước, như ảo ảnh trong mơ, trước mắt tôi, từng cái bọt khí từng cái một bụp bụp bụp, vỡ tan thành hư có thể … anh đang diễn trò?“Mạch, cậu đã nói nhiều như vậy, làm sao có thể chứng mỉnh cậu không phải đang diễn hay là cố ý nói cho tội nghe chứ?” Rõ ràng lần này Minh Vương đã học được thông minh, cô ta không còn mù quáng nghe theo lời của Lãnh Mạch mà hỏi ra chỗ nghỉ ngờ trong tôi, thậm chí trong lòng tất cả mọi Mạch im lặng trong hai giây, quay lưng về phía tôi, sau đó đứng dậy, quay người lại đi đến từng bước đối mặt với thời điểm này, dù anh đãlàm rất nhiều điều nhưng tất cả chúng tôi vẫn tin tưởng vào vậy Tống Tử Thanh và Dạ Minh, những người cách tôi không xa cũng không ngăn cẩn bước đến gần tôi, tôi ngồi dưới đất, mắt vẫn đỏ hoe, hình nhân màu đỏ vẫn chưa thu lại. Tôi ngước nhìn anh, dù ánh mắt vần là một mảnh đỏ tươi nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy dáng vẻ của anh, đường nét của anh, tất cả mọi thứ về không cách nào phủ nhận cảm tình này, tôi đã lún sâu vào nó, yêu đến mức không thể tự kiềm nên tới bây giờ, tôi vẫn còn đang ngây ngốc suy nghĩ có phải anlï có lời gì, có điều gì khó nói muốn nói với tôi anh Hơi cử động, dùng bằng kéo người tôi lên, hai chân không chạm đất đang lơ lửng trước mắt giờ, tôi đã bị một chưởng lúc-trước của anh làm trọng thương; đã hoàn toàn không còn sức đánh kéo tôi lại gân, đối mặt cùng anh nhìn cúi xuống, hơi thở lạnh šo quen thuộc quanh quẩn trên chóp mũi, bên tai tôi, chậm rãi phun ra thanh âm đàn ông dễ nghe’Em phá hư chuyện tốt của tôi, đều là do em tự cHuốc lấy, đừng trách tôi vô tình” ‹ Một giây tiếp theo, tôi đột nhiên cảm thấy một cơn đau nhức tê tái, cúi đầu xuống, băng chùy của anh đâm xuyên thấu vào bả vai trái của ứa ra bên ngoài như nước. nhuộm đỏ cả chiếc áo sơ mi trắng của hoàn toàn cfioáng rời khỏi tôi, lui về phía sau hai bước, đôi mắt đen sâu thẳm, lạnh như băng, anh nói “Giữ lại cho em một mạng.”“Lãnh Mạch, anh làm gì vậy!” Tống Tử Thanh và Dạ Minh đồng thời hét lên “Anh bị điên rồi đã làm tổn thương cô ấy! Làm sao anh có thể làm tổn thương “ Làm sao anh có thể làm tổn thương tôi …Băng chống lấy cơ thể tôi bị giải trừ, tôi ngã xuống đất, băng chùy cắmrvào xương bả vai ta cũng vỡ tan thành khối, hòa tan cùng máu chảy trước mặt tôi. ƒ Tôi năm trên mặt đất, toàn bộ bả vai trái đẫm máu, máu theo cánh tay chảy xuống đất, tạo thành một dòng sông máu động thành mặt cả mọi người, kể cả tôi, đều nghĩ rằng Lãnh Mạch là người sẽ không làm tổn thương tôi nhất, mặc dù miệng anh nói toàn lời đả thương người, nhưng ít nhất đó có thể không phải là sự hoàn toàn có thể nói vài lời tàn nhãn để chứng minh lòng trung thành của mình với Minh Vương, không cần thiết phải làm tổn thương tôi trước mặt Minh anh cuối cùng vẫn chọn cách làm tổn thương suy vạn nghĩ tôi cũng không bao giờ nghĩ rằng anh sế-làm tổn thương tôi …Lúc anh lầm tổn thương tôi, tôi có thể cảm thấy anh thực sự rất phẫn nỗ tôi vì tôi cứu quỷ sai nhỏ mà phá huỷ anh sự nghiệp xưng Vương của anh.“Ồ, đúng rồi” Lãnh Mạch lại khẽ ngước mắt lên; “Về phần lời tỏ tình của em với tôi tối hôm qua, bây giờ tôi có thể trả lời em” giọng nói không nhỏ, cũng không hề che giấu làm trò trước mặt Minh Vương. h “Em hỏi tôi có thích em không.” Ngập ngừng một chút, từng từ trên môi anh từ từ thốt ra “Thích của tôi, em không đủ tư cách để có được. Được tôi chạm qua đó cũng coi như là sự bố thí của tôi”Thích của tôi, em không có tư cách có được…Được tôi chạm qua, cũng coi như là sự bố thí của tôi…Tôi luôn tin vào tình yêu giữa tôi và Lãnh Mạch, tôi luôn tin răng giữa tôi và Lãnh Mạch là tình dù anh yêu tôi không sâu đậm như tôi yêu anh, nhưng-anh nhất định thích tôi, nếu không thì làm sao anh có thể trên giường triền miên không ngừng, làm saø có thể nói những lời nhân tình bên tai tôi?Tôi luôn nghĩ anh đang không ngừng thay đổi, hiểu cách quan tâm đến cảm xúc của tôi, hiểu được tình cảm của tôi và biết cách đáp lại. Tôi luôn cảm thấy anh đang dân trở nên giống một người”hơn là một vị vương máu lạnh của Minh mà kết quả là, mọí.†hứ cũng chỉ là tự tôi cho rằng như thế mà thôi.
“Anh là ai?” Tôi càng khó hiểu “Ở một nơi sâu thảm hẻo lánh thôn quê đầy tuyết thế này, tôi tại sao lại nhất định phải biết anh chứ?” “Cô đến lão tử còn không biết?! Nhìn bộ dạng của lão tử cô cũng không biết lão tử là ai sao?” “..” Gon hổ trăng này giọng nói nam tính dễ nghe như vậy, tính tình hung bạo như vậy, còn không biết nói đạo lý, còn không nói có logic. Thấy tôi phớt lờ anh ta, anh ta trở nên không vui và hét vào mặt tôi “Lão tử là một trong bốn đại thân thú trong huyền thoại, Bạch Hổi” Tai tôi không nghe sai đấy chứ? Tai tôi không phải là xuất hiện ảo giác đấy chứ? Bạch Hổ, một trong tứ đại thần thú, cái tính cách này? “Tôi không tin, anh dựa vào cái gì chứng minh mình là Bạch Hổ, một trong bốn đại thần thú huyền thoại?” Bạch Hổ là một trong bốn đại thần thú khiến yêu tà run sợ nhất, pháp lực vô biên trong thần thoại và truyền thuyết cổ đại, là vua của dã thú, sức mạnh dũng mãnh và khả năng khuất phục yêu ma trong truyền thuyết không ai sánh bằng, đã Tôn tại từ thuở sơ khai, bất tử, được mệnh danh là thần giết chóc. Nhưng đó là đại chiến thú Bạch Hổi Làm sao tôi có thể tin được răng ở nơi này, trong cái hố này, con dã thú bị trói chân này lại chính là Bạch Hổi! “Là thật, Đồng cô nương” Lục Quy đột nhiên xông ra, từ thắt lưng chuyển thành hình người, nhìn về phía Bạch Hổ “Hăn là một trong tứ đại thần thú, Bạch Hổ” Nhìn thấy Lục Quy, Bạch Hổ cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc, ngược lại giống như đã quen biết từ lâu “Trốn trên người con nha đầu này lâu như vậy cuối cùng không trốn được nữa rồi sao? Con rùa hôi hám” “Các người … quen biết?” Tôi chỉ vào Lục Quy rồi đến Bạch Hổ. Tôi không khỏi sửng sốt một lúc “Đừng nói với tôi Lục Quy anh là huyền cũ của một trong số tứ đại thần thứ?!” “Không phải” Lục Quy với một nụ cười vẫy tay “Tôi chỉ sống lâu một chút, cho nên mới quan biết Bạch Hổ, cô đừng thấy mồm anh ta nóng nảy, thực ra con người khá tốt, Đồng cô nương cứu anh ta đi” “Nhưng hắn là thần thú Bạch Hổi Làm sao có thể bị bây của con người trói buộc!” Tôi không tin, làm sao dám tin tôi sẽ gặp được yêu quái thú thân kỳ trong sách! “Nói đến cái này lão tử lại lên cơn! Con người các người rốt cuộc là bị làm sao vậy? Lão tử ở trong núi tuyết đi dạo thôi cũng có thể đừng bày thiên la địa võng bắt tôi không, nếu không phải là nhiều ngày không ăn nhìn thấy đồ ăn, nhất thời tham ăn, tôi sẽ bị bắt sao?Còn có trận pháp quái quỷ gì đó, trận pháp đó đặc biệt là trận pháp thời thượng cổ để bắt Xi Vưu, hiện tại tại sao lại có người biết dùng! Lão tử thật sự là sơ xuất rồi!” Bạch Hổ nói, thổi râu một cách giận dữ. Tôi đã nghe anh ta nói về trận pháp. Trận pháp… Nhà tiên tri đã từng nói rằng ngôi làng này không khỏi liên can đến Tống Lăng Phong, vì vậy cái trận pháp này… “Họ giữ anh ở đây để làm gì?” Tôi hỏi lại. “Còn có thể làm gì? Lão tử là thân thú Bạch Hổ, tất nhiên rất hữu dụng! Trong cơ thể tôi có một cỗ năng lượng mạnh mẽ. Chỉ cần hấp thu năng lượng của tôi biến thành kết tỉnh năng lượng, tôi có thể tạo ra những vũ khí mạnh mẽ. Khi đó sự cân bằng của thế giới sẽ lại bị phá vỡ, tôi sợ rằng ba cõi người, ma, âm sẽ không được ổn định. Nghĩ đến trước đây từng bảo vệ loài người chính là lão tử, nhưng bây giờ chính là lão tử lại bị loài người lợi dụng, con người, đúng là chẳng phải thứ tốt đẹp gì” Tôi cau mày trầm tư. Sử dụng năng lượng của Bạch Hổ để tạo ra vũ khí mạnh.. Điều này rất giống phương pháp của Tống Lăng Phong, không phải lúc đầu ông ta cũng bày bố trận pháp giấu dưới dưới nhà họ Tống để hấp thu nội lực của nhà họ Tống sao? Nếu nói như vậy… những lời thừa của Những có thể tin được. “Tôi thấy vết thương ở chân của anh rất nghiêm trọng, Bạch Hổ lão huynh, để tôi buôi thuốc cho anh trước” Lục Quy nói xong định ngồi xổm xuống dùng viên bùn trên người bôi thuốc cho Bạch Hổ. “Đừng lại gần tôi!” Bạch Hủ đột nhiên duỗi chân bắn bay Lục Quy. Tôi từ phía sau bắt lấy thân hình nhỏ bé của Lục Quy, khó chịu “Tôi nói con hổ nhà anh, Lục Quy có lòng tốt buôi thuốc cho anh, anh có cần đối xử với anh ấy như thế không?” “Không phải Đồng cô nương” Lục Quy nói ngay “Bạch Hổ đang bảo vệ tôi”. “Bảo vệ anh? Anh ta vừa băn bay anh ra ngoài mà là bảo vệ anh?” Tôi rất khó hiểu. “Ngu xuẩn” Bạch Hổ măng tôi. “Sợi xích này có sức hút lốc xoáy rất mạnh. Nếu tôi chạm vào sợi xích, tôi thậm chí có thể bị trói vào sợi xích và không thể thoát ra” Lục Quy giải thích “Bạch Hổ không muốn tôi bị thu hút bởi sợi dây xích” “Còn có cách nói như vậy sao?” Tôi kinh hãi trừng mắt nhìn “Đây rốt cuộc là loại xích gì?” “Có lẽ là thi hành trận pháp” Lục Quy nói. Lại là trận pháp. Không có nhiều người trên thế giới này có thể sử dụng trận pháp kỳ dị cổ quái và mạnh mẽ như vậy, và Tống Lăng Phong là một trong số đó. “Tống cô nương, cô có thể cứu anh ấy không?” Lục Quy nhìn tôi sốt săng “Lúc đầu Xi Vưu và Hoàng Đế giao chiến, tứ đại thần thú cũng tới giúp nhân loại. Nếu không có tứ đại thần thú, nhân loại có lẽ không đánh được Xi Vưu, tính ra thì mối quan hệ giữa thân thú và ông Chuyên khá tốt, cũng đã từng là chiến hữu, có thể nể mặt tôi và ông Chuyên và tôi, cứu Bạch Hổ ra được không?” “Lão tử cần cô ta cứu sao?! Hơn nữa, nhìn thấy bộ dạng cô ta thế này, cô ta cứu được lão tử sao?!” Bạch Hổ bóp mạnh đầu suy nghĩ. Nhưng tôi vẫn thấy một tia hy vọng và nỗi buồn vô tận trong mắt Bạch Hổ. Anh ta hắn là rất buồn, anh ta đã giúp đỡ nhân loại rất nhiều mà bây giờ lại lâm vào số phận như vậy, bị nhân loại xiêng xích không ngừng bị hấp thu năng lượng, anh ta không muốn nhân loại hấp thu năng lượng của mình, lại vẫn lưu luyến thế gian không muốn chết, trong cái hố sâu thảm này hằng đêm bị suy nghĩ của mình dày vò, có lẽ rất đau khổ. “Làm sao để cứu anh ta?” Tôi hỏi Lục Quy. Bạch Hổ bất ngờ nhìn tôi, hai mắt sáng lên, nhưng miệng vân nói “Thôi đi, chỉ là con người thấp bế mà thôi, không thể phá vỡ ma lực của sợi xích này.” “Đồng cô nương, để cứu anh ấy, cô cần phải cắt bốn sợi xích này, nhưng pháp thuật trên bốn sợi xích này rất mạnh, rất có thể sẽ phản kích lại. Có thể chính cô sẽ bị thương, hoặc là không thể cắt đứt được chút nào, nhưng tôi tin cô” Lục Quy vân nhìn tôi “Tống cô nương dùng mọi loại mưu hèn, nhất định có thể cứu được anh Bạch Hổ” Cái gì mà bảo tôi dùng mưu hèn? Tôi đây gọi là trưởng thành được chưa? “Được, để tôi thử xem” Tôi lấy ra kiếm trảm thi “Lục Quy, lùi ra sau, Bạch Hổ, mi đả thương anh, đừng trách tôi.” Bạch Hổ nhìn tôi một cái, rồi nói “Nếu cô có thể cắt đứt dây xích, tôi sẽ đưa cô ra khỏi hố này.” “Được rồi, thỏa thuận vậy đi!” Tôi mỉm cười, sau đó lông mày ngưng tụ lại. Kiếm trảm thi sáng lên màu trắng dưới câu thân chú của tôi, tôi vung thanh kiếm trảm chỉ và chém mạnh vào một trong những sợi xích. Bùm! Tiếng động lớn không làm đứt được sợi xích, bùa chú trên sợi xích bật lại sau đòn tấn công của tôi, và lưỡi kiếm chém vào tôi, tôi liên né sang một bên, lưỡi kiếm đập vào tường, để lại một dấu vết sâu.
bố chồng ma mãnh