🐂 Truyện Cảm Ơn Em Đã Quay Lại Nhìn Anh

Cảm Ơn Em Đã Quay Lại Nhìn Anh - (Chương 2) - Tác giả Nhược Minh Dực Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN. Website đọc truyện nhanh nhất, thân thiện nhất, và luôn cập nhật mới nhất. (Wattpad Vietnam Chương 1: Một đám đần độn. "Bởi vì anh yêu em!" Khi nghe câu này, Lâu Nghiêu Nghiêu bình thường giống khúc gỗ cũng bị cảm động, nước mắt giống hạt châu bình thường rơi mãi không ngừng, thế nào cũng dừng không được. Tần Chí đau lòng nhìn cô qua cửa sổ cách ly, anh Truyện Cảm Ơn Em Đã Quay Lại Nhìn Anh - Chương 23 với tiêu đề 'Thõa mãn' Hiện menu doc truyen. Danh sách . Truyện mới cập nhật; Truyện Hot; Truyện Full; Tiên Hiệp Hay; Kiếm Hiệp Hay; Trùm Truyện - Đọc truyện online, đọc truyện chữ, - Anh Kỉnh này.. vườn đẹp quá.. tôi không ngờ anh tài đến thế và anh thật tốt với tôi.. nhưng tôi nhờ anh chuyện này.. anh làm ơn nếu vợ tôi có hỏi thì.. hãy nói là tất cả do.. do tôi thiết kế nhé! À mà này.. tốn kém bao nhiêu, mai anh cứ đưa bill cho tôi tính tiền ngay. Cảm Ơn Em Đã Quay Lại Nhìn Anh Chương 1: Một đám đần độn "Bởi vì anh yêu em!" Khi nghe câu này, Lâu Nghiêu Nghiêu bình thường giống khúc gỗ cũng bị cảm động, nước mắt giống hạt châu bình thường rơi mãi không ngừng, thế nào cũng dừng không được. "Anh có gọi em, nhưng là em không chịu dậy!" Tần Chí hai tay ôm ngực nhìn cô luống cuống tay chân tìm quần áo, liếc mắt thấy đứa bé ngủ trên giường đã tỉnh, liền đi qua, ngồi xổm xuống trước giường mà nhéo nhéo cái cằm của cậu: "Tiểu bảo, có phải bị mẹ đánh thức hay không?" Tần Tiểu Bảo nhũ danh tiểu bảo, đại danh Tần Dật. Cảm Ơn Em Đã Quay Lại Nhìn Anh Chương 6: Chúng ta hẹn hò đi Chương trước Chương tiếp Tùy chỉnh Tải ebook close Chờ Lâu Nghiêu Nghiêu từ trong mộng tưởng tỉnh lại, lại theo xe taxi đi về, mặt trời đã chỉ còn lại có vài vệt ánh sáng hồng. Cảm Ơn Em Đã Quay Lại Nhìn Anh - Nhược Minh Dực - Trang 2 - Truyện Ngôn Tình Cảm Ơn Em Đã Quay Lại Nhìn Anh Đề Cử Đọc Tiếp (0) 6.46 /10 trên tổng số 13 lượt đánh giá Thông Tin Giới Thiệu D.S Chương Ngôn Tình Ngược Nữ Phụ Trọng Sinh 2/31 Chương 2: Trở về hai mươi tuổi Lâu Nghiêu Nghiêu khó có thể tin nhìn hai tay xa lạ lại quen thuộc này. Bh5Vd. Đánh giá từ 87 lượt Bạn đang đọc truyện Cám ơn em đã quay lại nhìn anh của tác giả Nhược Minh Dực trên website đọc truyện online. Cái tên này có thể hiểu là Người đàn ông cực phẩm đứng phía sau nữ phụ ác độc. Trong phim hay truyện đều có nam chính nữ chính nhưng đồng thời cũng có nam phụ nữ phụ. Và mình thường thấy sau lưng nữ phụ độc ác luôn luôn xuất hiện một nam phụ yêu cô tha thiết sẵn sàng hy sinh tất cả vì cô, và đến lúc cuối đời thì nữ phụ mới giật mình phát hiện bên cạnh mình đã hy sinh tất cả vì mình, thậm chí ngay cả tính mạng tại sao chỉ vì lòng ghen tị mù quáng mà bỏ qua một người đàn ông cực phẩm để theo đuổi thứ không xứng đáng như vậy? Vâng, đó cũng là nội dung của câu chuyện này. Kiếp trước, cô là nữ phụ độc ác ghen tị lớn lối với nữ chính thanh nhã cao quý hiền lành, với cô, cô ta là Thánh Mẫu giả tạo, cô ta chỉ biết giả vờ thanh cao, luôn đào những cái hố cho nhân vật phụ như cô nhảy vào, giả vờ thiện lương đứng bên miệng hố đưa tay cứu giúp. Kiếp trước cô ghen tị với cô ta, bởi vì cô ta đã giành hết tình thương của ba ba, và cũng chính cô ta đoạt đi thần tượng trong lòng cô, cô dùng hết mọi thủ đoạn để giành lại, cướp người người đàn ông đó từ trong tay cô ta ra. và họ đã đính hôn. Cô cười đắc thắng! Nhưng, thế thì sao chứ? Năm năm, hắn vì người hắn yêu thủ thân như ngọc suốt năm năm, đến khi gần thành hôn, cô mới phát hiện cô chị Thánh mẫu của mình đã mang thai, họ lén lút qua lại với nhau trong suốt năm năm đó, coi cô như một con cô phát hiện cô ta cười thật to chỉ vào mặt cô mà nói “Tôi sẽ không bỏ đứa bé này, cho dù cô cùng Trần Hạo kết hôn, khi cô nhìn mặt anh ta cô sẽ vĩnh viễn nhớ đến tôi, khi cô có con, thì cô cũng sẽ vĩnh viễn nhớ đến đứa con của tôi. Tôi và con tôi vĩnh viễn sẽ là cái gai trong mắt cô, cô đừng nghĩ co thắng, cô đã thua. Suốt đời này cô chỉ có thể sống dưới cái bóng của tôi, vĩnh viễn không có cơ hội xoay người.” Cô ta điên, cô cũng điên nên đã cầm thanh dao gọt hoa quả cùng cô ta giằng co, và sức lực cô không bằng cô ta, cứ đẩy đến đẩy đi cuối cùng cô trượt chân ngã xuống đất, cô ta cũng mất đà ngã nhào lên con dao của cô. Thế là....Cô gọi điện cho anh, anh đến, xử lí mọi chuyện và gánh tội thay cô. Anh vào tù, cô đến thăm nhìn anh qua lớp cửa thủy tinh ngăn cách, nói chuyện với anh qua điện thoại. Anh bảo, anh yêu cô, không có anh ở cạnh bên, cô nên tự chăm sóc cho mình, đừng tùy hứng. Cô bật khóc, hỏi anh tại sao không nói sớm. cô ra lệnh cho anh phải đợi cô, tánh cô tùy hứng bá đạo như thế đó, thì sao? Anh nuông chìu cô từ nhỏ đến lớn, đã nuông chiều hư cô cho nên anh phải chịu trách nhiệm với cô. Cô đã quyết định, cô sẽ ra tự thú. Ánh mặt trời ngoài trại giam sáng rực một cách kì lạ bởi vì cô đã tự tìm được con đường đi cho mình. Hắn – Vị hôn phu của cô đứng đó, quan tâm cô, cô nhìn hắn như một người xa lạ, hắn nói hắn và cô chị của cô không có gì, cô muốn cười nhìn hắn, rốt cuộc hắn yêu ai? Lâm Phỉ, Lâu Thanh Thanh, hay là cô, hai người kia đã chết vì hắn, Lâm Phỉ tự sát, Lâu Thanh Thanh do chính tay cô ngộ nói cô muốn tự thú, hắn điên cuồng ngăn cản, ngày cưới đã sắp đến gần hắn không muốn phá hủy nó. Lúc này cô mới nhìn ra đằng sau bộ mặt ôn nhu nho nhã đó là một tâm hồn ti tiện ích kỉ chỉ yêu chính bản thân của mình. Cô bảo hắn dừng xe, hắn nhất quyết không dừng. Cả hai người giằng cô, lạc tay lái. Trước khi rơi xuống vực thẳm cô chỉ còn một ý niệm trong đầu "Tần Chí đáng thương của em, xem ra anh chỉ có thể chờ em ở kiếp sau!” Cô trọng sinh! Trở về năm cô hai mươi tuổi đó là năm cô gây ra nhiều sai lầm nhất trong tỉnh lại và tự nhủ với mình rằng, nếu ông trời đã cho cô cơ hội bù đắp, nhất định cô phải đem tất cả bù đắp lại. Thế là một con người mới hoàn toàn xuất hiện. Cô khinh khỉnh không thèm chấp với cô chị Thánh Mẫu của mình, không có nữ nhân vật phụ ác độc như cô làm đệm lưng xem thử cô ta có thể tỏa sáng đến đâu. Cô lúc này đã trải qua một kiếp nên nhìn nhận mọi sự việc thật rõ hôn phu đó thực chất cô không yêu, cô chỉ muốn tranh giành với cô chị của cô. Con người của hắn hời hợt, làm ra vẻ thanh nhã cao quý, rõ ràng có người yêu là cô bạn Lâm Phỉ thanh mai trúc mã, nhưng làm ra vẻ như hắn bị cô ấy lấy cái chết uy hiếp Cô- Hai mươi tuổi của kiếp trước dễ dàng tin tưởng. Cô- Hai mươi tuổi của kiếp này nhìn ra đó chẳng qua chỉ là một trò cười. Người đàn ông đứng lẳng lặng sau lưng cô, mặc cho cô tùy hứng, ở phía sau thu thập hết mọi tai họa do cô gây ra. Cô tìm anh, nhưng rồi lại không tự tin anh sẽ yêu mình, một cô gái với tâm hồn chua ngoa đanh đá độc ác như thế kia mà. Nhưng anh vẫn bên cô, ủng hộ cô, yêu cô. Nhưng không hề dám nghĩ cô sẽ yêu mình. Anh chỉ nguyện đứng đó, đứng bên cạnh cô suốt ca khi cô yêu, anh thực sự không dám tin, những cử chỉ quan tâm của cô, làm anh vừa mừng vừa sợ. Thế rồi, cô chủ động, thế rồi họ yêu nhau, cưới nhau, và có một bé trai vô cùng kháu khỉnh. Kiếp này, Lâu Thanh Thanh dùng đủ mọi cách để chọc giận cô, để cô trở thành tấm đệm lưng nâng sự trong sáng thánh thiện của cô ta lên của kiếp này đã không còn mắc mưu nữa, nên bình thản cười nhạo lướt qua hết mọi thủ đoạn của cô ta, để lại cô ta với gương mặt xinh đẹp vặn vẹo sững sờ. Cô của kiếp này bình thản đi lướt qua thần tượng trong lòng mình, bình thản nhìn mọi thủ đoạn lừa gạt phụ nữ của anh của kiếp này đã biết trân trọng tình cảm có thật bên cạnh mình, đã biết yêu bản thân, đã không còn tùy hứng như trước kia nữa. Cô của kiếp này đã có hạnh phúc riêng của mình, và bình thản nhìn họ trong sự xâu xé lẫn nhau, bình thản nhìn sự giả tạo của bọn họ. Cô không còn ghen tị nữa, cô đã có người nguyện hy sinh cả cuộc đời vì anh ngẩn ngơ thấy cô thay đổi, cô chỉ cười đáp "Bởi vì kiếp này em không thấy được ai yêu em hơn anh, nuông chiều em đến hư hơn anh nên đành phải chịu trách nhiệm gánh lấy tai họa là em." Anh cũng cười đáp "Đúng thế, anh chắc chắn không có ai yêu em và nuông chiều em hơn anh nên anh phải đón nhận mối tai họa ngàn năm này không để cho người khác phải chịu tội." Anh biết cô có một bí mật gì đó rất lớn từ sự bình thản của cô, bởi vì anh hiểu cô hơn bất kì một ai khác, anh sống và lớn lên bên cạnh cô. Cũng chỉ vì một câu nói thơ ngây của cô “Tần Chí là của Lâu Nghiêu Nghiêu, suốt đời cũng chỉ là của Lưu Nghiêu Nghiêu. Lớn lên Nghiên Nghiêu sẽ cưới Tần Chí.” Mà làm anh chờ cô đến cả cuộc đời. Nên lần này anh tình nguyện chờ cô, chờ cô đến một lúc nào đó từ lão bà của anh, trở thành lão bà bà, khi đó, anh biết cô sẽ nói ra bí mật của mình! Và khi đó anh sẽ nói Cảm ơn em đã quay đầu lại nhìn anh! Ngày hôm sau Lâu Nghiêu Nghiêu dậy thật sớm, đêm qua cô hưng phấn quá độ, lăn qua lộn lại mãi mà vẫn không ngủ được, sau đó cầm sách đọc một lúc, mới bất tri bất giác ngủ thiếp rằng ngủ không nhiều, nhưng cũng không bị mệt mỏi do ngủ không đủ giấc, cả người thần thanh khí sảng, tinh lực tràn đầy. Sau khi rửa mặt xong, Lâu Nghiêu Nghiêu ngồi trước bàn trang điểm xem thời khoá sinh viên năm hai, cô bây giờ vẫn phải đi học, tuy nhiên nếu không phải điểm danh bài chuyên ngành thì môn học bình thường cô cơ bản sẽ không đi, ở trên thời khoá biểu nhìn nửa ngày, lại nhìn đồng hồ báo thức đầu giường, hôm nay là ngày mười hai tháng sáu, Chủ nhật, không có tiết, ngày mai cũng không có môn gì quan trọng, có thể trốn học, nhưng sáng thứ ba có môn bắt buộc của chủ định hai ngày này đều có thể ở nhà, Lâu Nghiêu Nghiêu ở trong lòng định ra hành trình hai ngày muốn đi đón Tần Chí!Đây là kế hoạch mà cô đã nghĩ từ đêm qua, vì cho Tần Chí một sự vui mừng, vì thế, cô cố ý nhịn xuống không gọi điện cũng không gửi tin nhắn cho Tần phần thời gian Tần Chí trở về? Cô tuy rằng không biết nhưng có thể đoán, bởi vì cùng Lâu Thanh Thanh cãi nhau ngã xuống cầu thang, sau đó bị cha vừa thông suốt răn dạy, cùng cha ầm ỹ một trận, cô trốn ở nhà hơn dỗi hai ngày, mãi đến khi Tần Chí trở về, cầm lấy quà của Tần Chí tâm tình đang oán giận mới chuyển tốt, lúc đó trời còn chưa tối, nhưng không bao lâu sau dì Lưu liền đến gọi bọn họ ăn bữa nên, lúc Tần Chí đến nhà cô đại khái là năm đến sáu giờ chiều, từ nhà cô đến sân bay phía nam mất một giờ, vậy Tần Chí xuống máy bay khoảng bốn giờ chiều, hoặc hơn kém một trong lòng tự khen chính mình thông minh, Lâu Nghiêu Nghiêu thay áo ngủ, đi xuống lầu ăn bữa sáng. Hiện tại mới bảy giờ kém, Phương Hi Lôi cùng Lâu Viễn Chí đã ngồi ở dưới lầu xem báo, nghe thấy tiếng bước chân cô xuống lầu, Phương Hi Lôi nhìn thoáng qua, Lâu Viễn Chí không hề ngẩng đầu lên. Hai vị bảo mẫu ở phòng bếp làm bữa sáng, Lâu Thanh Thanh cầm một cái khăn lau lau bàn, Lâu Nghiêu Nghiêu bình thản lướt mắt sang bên cạnh cô ta, chạy đến phòng bếp đi gọi chốc lát sau, phòng bếp liền truyền đến tiếng Lâu Nghiêu Nghiêu làm nũng, một hồi muốn ăn cái này, một hồi muốn ăn cái kia, yêu cầu rất nhiều, hai bảo mẫu tính tình cũng đều rất tốt, đồng Thanh Thanh cúi đầu, yên lặng lau bàn. Người nhà trầm mặc dùng bữa sáng, Phương Hi Lôi cùng Lâu Nghiêu Nghiêu nói hai câu, liền cùng Lâu Viễn Chí đi làm, về phần Lâu Viễn Chí? Người đà ông keo kiệt này từ đầu tới cuối đều không nhìn qua Lâu Nghiêu Nghiêu liếc mắt một cái, Lâu Nghiêu Nghiêu cũng không thèm để Thanh Thanh giành dọn bàn, lại giành rửa bát, hai vị bảo mẫu cũng không ngăn cản cô ta. Hai người đã sống nửa đời người có chuyện gì chưa từng trải qua, loại người nào mà chưa từng gặp, ánh mắt người già thường rất tinh, không nói đến người mẹ, không có khả năng nuôi con, còn không để ý thể diện tương lai của nó, trộm sinh đứa nhỏ diễn trò cho ai xem? Các bà không phải Lâu Nghiêu Nghiêu, nhìn chuyện gì cũng càng xa hơn càng thấu đáo hơn, dụng tâm kín đáo của mẹ Lâu Thanh Thanh, các bà sao lại nhìn không thấu?Về phần Lâu Thanh Thanh giúp đỡ làm công việc nhà, thật đúng là xem như mình là đại tiểu thư sao? Làm chút việc liền giống như bị ủy khuất bằng trời vậy? Đây không phải muốn ngụ ý hai bà giống như người vô dụng sao? Gặp phải chủ tử tính tình không tốt, nhất định cho các bà đội một cái mũ ngược đãi "Khách ".Bất quá, chủ nhân Phương Hi Lôi có nói, cô ta muốn làm thì để cho cô ta làm, trước sau không có ai buộc cô ta không đúng sao? Muốn Lâu Viễn Chí ra mặt giúp cô ta, không khỏi quá ngây thơ Lưu cùng dì Lục nhàn nhã cắn hạt dưa, vừa bồi Lâu Nghiêu Nghiêu nói chuyện phiếm, vừa xem phim nhiều tập, ba người ngồi ở trên sô pha nói nói cười cười, không khí vô cùng ấm Thanh Thanh cắn răng rửa bát, nghe bên ngoài tiếng hoan hô cười nói, tức giận đến gan đều phải hỏng Hai bà già không biết điều!Vài cái bát, Lâu Thanh Thanh rửa sạch cũng mất khá nhiều thời gian, lúc đi ra, xương sống thắt lưng đau đến rút nghĩ của Lâu Thanh Thanh, Lâu Nghiêu Nghiêu cũng không có tâm tư đi quản, cô vội vàng cùng hai vị bảo mẫu nói chuyện phiếm, lại nói, cô đã muốn có một đoạn thời gian chưa thấy qua các bà, từ khi dì Lưu được con đón đi dưỡng lão, dì Lục một mình ở lại thấy cô đơn, không lâu sau cũng được con đón đi. Kỳ thật theo tuổi của hai người thì sớm nên về hưu, nhưng ở Phương gia công việc thoải mái, trừ bỏ hằng ngày mua đồ cho một ngày ba bữa, thì vệ sinh trong nhà có lao công theo giờ tới dọn, Lâu Nghiêu Nghiêu đi học, hai người còn có thể thay phiên về nhà ở một hai ngày, vậy nên người nhà hai người cũng không phản đối họ làm công việc này, thứ hai cũng là luyến tiếc con bé Lâu Nghiêu Nghiêu mà họ trông lớn lên từ nhỏ này. Ở trong trí nhớ của Lâu Nghiêu Nghiêu, người thương cô, thứ nhất là ông ngoại, thứ hai là Tần Chí, thứ ba chính là hai vị bảo mẫu, mẹ Phương Hi Lôi xếp hạng thứ nên, cảm tình không thể không hai vị lão nhân xem tivi tới trưa, ăn cơm trưa, nghỉ ngơi một hồi, hai giờ Lâu Nghiêu Nghiêu liền xuất môn chạy tới sân Nghiêu Nghiêu từng làm hộ chiếu, nhưng chưa bao giờ lái xe, bởi vì cô quá lười, không nhớ được đường, cũng ngại mệt, lại nói, xảy ra sự việc kia, Lâu Nghiêu Nghiêu ngồi xe có chút sợ hãi, vừa nhắm mắt lại, liền cảm thấy sẽ có thanh thép bay lúc này, không ngồi xe chẳng lẽ không thể đi? Lâu Nghiêu Nghiêu tự mình làm công tác tư tưởng một lúc lâu, mới run rẩy vẫy tay gọi xe taxi. Lâu Nghiêu Nghiêu đem địa chỉ nói ra, liền cứng người ngồi không nói, đại khái nhìn sắc mặt Lâu Nghiêu Nghiêu quá khẩn trương, lái xe trêu đùa nói "Cô gái, đến sân bay đón bạn trai à?"Lâu Nghiêu Nghiêu hơi bị dời đi lực chú ý, có chút ủ rũ trả lời "Còn chưa phải bạn trai."Lái xe nhìn qua kính chiếu hậu, còn muốn tiếp tục nói gì đó làm cho cô gái này đừng khẩn trương như vậy, kết quả ánh mắt nghiêm túc của Lâu Nghiêu Nghiêu ngăn cản anh ta "Anh tài xế à, mời anh cẩn thận lái xe, không cần cùng tôi nói chuyện!"Nhìn thấy thần sắc cùng ngữ khí Lâu Nghiêu Nghiêu đều nghiêm túc, tài xế cũng không nói thêm gì nữa, hảo tâm bị coi thành chuyện một giờ sau, thân thể Lâu Nghiêu Nghiêu đã cứng đến mất đi tri giác, trong ánh mắt quái dị của lái xe mà run run bước ra di động trong túi nhìn nhìn thời gian, ba giờ mười phút, hẳn là chưa tới trễ, Lâu Nghiêu Nghiêu ở sân bay gọi một ly sữa nóng, uống lên mấy hớp, mới cảm thấy chính mình lại sống đến giờ, xong rồi, từ ngày này về sau nên sống như thế nào?Lâu Nghiêu Nghiêu buồn bực một ngụm uống hết chén sữa, sau đó nhìn phương hướng phía xa chờ Tần Chí. Đã qua nhiều năm như vậy, Tần Chí đi đâu, dùng máy bay gì, Lâu Nghiêu Nghiêu hoàn toàn không nhớ rõ, nhưng cô chọn vị trí này tốt lắm, có thể nhìn chung toàn cục, mỗi một người đi ra từ sân bay đều có thể Nghiêu Nghiêu mua tạp chí nhìn, từ ba giờ qua chờ tới bốn giờ rưỡi, uống mấy chén đồ uống, vào toilet vài lần, rốt cục ở trong đám người thấy một bóng dáng quen Nghiêu Nghiêu kích động đứng lên, xuyên qua đám người nhìn anh, sau đó ngây ngẩn cả người, rõ ràng là gương mặt quen thuộc, lại cảm thấy thực xa lạ, anh cùng lần cuối cô nhìn thấy không giống, cũng không giống anh trong trí cuối gặp anh, khuôn mặt anh tiều tụy nhưng ánh mắt lại trong suốt cũng không tuyệt vọng, mà trong trí nhớ, anh luôn nghiêm túc phụng phịu, khuôn mặt anh tuấn âm trầm như nước, chỉ có lúc đối mặt cô, mang theo một chút ý cười, ý cười kia cũng không đạt đáy hiện tại, đúng là lúc sự nghiệp vừa khởi sắc, cả người hăng hái, thần thái bay lên, Lâu Nghiêu Nghiêu đã quên, anh cũng từng có ánh mặt trời như vậy, tươi cười cũng làm cho người ta cảm thấy ấm như vậy, Lâu Nghiêu Nghiêu đã thật lâu không nhìn thấy qua, thậm chí đã quên, anh là từ khi nào thì bắt đầu, không còn cười như vậy, rốt cuộc là vì cái gì, làm cho anh biến hóa lớn như vậy? Lâu Nghiêu Nghiêu nghĩ không đó Lâu Nghiêu Nghiêu thấy người phụ nữ kia, cái người trong trí nhớ xinh đẹp khiến người đố kỵ, anh đang cười với cô ta, dùng nụ cười chỉ có trong trí nhớ Lâu Nghiêu Nghiêu, Lâu Nghiêu Nghiêu đột nhiên không nghe thấy âm thanh gì nữa, cô thất thần nhìn hai người họ song song, nói nói cười cười tiêu sái rời khỏi sân đó một cô gái mặc váy công sở xinh đẹp đối với bọn họ vẫy vẫy tay, thực tự nhiên đón hành lý trong tay Tần Chí. Lâu Nghiêu Nghiêu nhìn ba người ngồi vào trong xe, nghênh ngang mà đi, thậm chí quên cả lên tiếng ngăn Nghiêu Nghiêu đột nhiên cảm thấy thực mờ mịt, cô muốn tình cảm chân thành của Tần Chí để ở trên người cô nhưng cô dựa vào cái gì? Phụ nữ bên người anh, tùy tiện lôi ra một người đều vĩ đại hơn so với cô, cô dựa vào cái gì? Cô không phải cái loại mỹ nữ làm cho người ta trước mắt sáng ngời, cũng không phải cái loại có gương mặt ưa nhìn càng xem càng đẹp, trên mặt cô xuất sắc duy nhất chính là một đôi mắt to tròn, khi mở to hết cỡ thậm chí sẽ khiến người cảm thấy kinh khủng, mà cô hơn người cũng chỉ có làn da, là nước da trắng noãn do cuộc sống an nhàn sung sướng dưỡng ra, điều này làm cho mặt cô nhìn qua thực tinh xảo, nhưng hoàn toàn không thể nói là gợi cảm, xinh đẹp, người ta nhiều nhất chỉ nói cô đáng yêu mà mặt này sau này cũng bị cô dùng đồ trang điểm phá hủy không còn chút gì, biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ. Lâu Nghiêu Nghiêu đột nhiên hoảng sợ ý thức được, Tần Chí nói yêu cô, sẽ không phải là đang an ủi cô chứ? Chuyện này cũng rất có khả năng! Nếu không sự tình làm sao có thể biến thành như vậy? Cô vui mừng vì sao lại biến thành kinh sợ?Không nói bên kia Lâu Nghiêu Nghiêu đang rối rắm, trợ lý đang hỏi Tần Chí là đưa anh về nhà hay là về công ty thì Tần Chí chọn một chỗ khác. Lúc đầu trợ lý cùng thư ký còn nói cười, nhưng thấy Boss nhà mình bắt đầu thần du thiên ngoại, liền ăn ý không lên tiếng. Xe lẳng lặng theo hướng một tiểu khu biệt thự mà đi, rồi dừng lại ở biệt thự nhỏ ba tầng, dì Lưu cùng dì Lục đang xem phim nhiều tập, nghe thấy chuông cửa liền mở cửa, thấy Tần Chí, nhất thời khuôn mặt cười thành một đóa hoa Chí nhìn qua hai người thấy Lâu Thanh Thanh trong phòng khách còn đang nghiêm túc lau sàn, cười hỏi "Dì, Nghiêu Nghiêu ở nhà không?""Nghiêu Nghiêu ăn xong cơm trưa liền đi ra ngoài rồi." Dì Lưu cao hứng nói "Tiểu Tần, mau vào ngồi, lâu rồi không thấy cháu, hôm nay ở lại chỗ này ăn cơm, dì nấu cho cháu một bàn đồ ăn ngon sở trường, muốn ăn cái gì, cứ việc nói.""Lần sau đi, dì Lưu, cháu chỉ tới đưa cho Nghiêu Nghiêu chút quà, còn muốn đi công ty một chuyến." Tần Chí cười cự tuyệt, sau đó đem đồ đặt ở sau cốp xe đưa cho hai vị bảo mẫu. "Đồ hơi nhiều chút, hai dì phải đến lấy nhiều lần mới xong."Thừa dịp này bận bịu, Lâu Thanh Thanh buông khăn, lau mồ hôi đi tới, ngượng ngùng hô "Anh Tần Chí."Tần Chí lễ phép gật gật đầu, chưa từng tỏ vẻ gì nhiều, thậm chí không liếc nhìn cô một Thanh Thanh trừng mắt nhìn, dùng ngữ khí vô cùng tiếc hận nói "Anh Tần Chí hôm nay trở về, tại sao trước đó không gọi điện cho Nghiêu Nghiêu, bằng không nếu cô ấy biết anh tới, liền sẽ không theo Trần Hạo đi ra ngoài."Tần Chí ý vị thâm trường nhìn cô một cái, vẫn như cũ không tiếp lời, đem túi đồ cuối cùng đưa cho dì Lục, liền cáo từ rời đi. Ngồi trong xe, Tần Chí nhắm mắt lại xoa huyệt Thái Dương phát đau, nét mặt toả sáng lúc đầu sắc mặt nhất thời uể oải xuống dưới, tràn đầy mỏi mệt, có thể không mệt sao? Hai ngày không nghỉ ngơi. Trợ lý cùng thư ký yên lặng liếc nhau, đồng loạt nhất trí, trợ lý khởi động xe, đi về hướng nhà trọ của Tần Chí. Một lát sau, Tần Chí mở to mắt nhìn đoạn đường, mở miệng nói "Đến công ty.""Nhưng ông chủ à…""Đến công ty, đừng để cho tôi phải nói lần thứ ba." Tần Chí lại nhắm hai mắt còn cách nào, nữ trợ lý vô cùng oán niệm chuyển hướng, thật sự là có lòng tốt lại không được báo đáp, trong lòng oán hận nói Là ai nói vị trí này dễ làm nhất? Vị trí này gặp quỷ, ai muốn tới làm nha! Ông chủ âm tình bất định, ai muốn tới làm nha!Phó tổng giám đốc, anh giúp tổng giám đốc tìm nhiều nữ thư ký xinh đẹp như vậy, căn bản chính là muốn chỉnh chết chúng ta sao? Phó tỏng giám đốc à, oan có đầu nợ có chủ, đừng đổ lên đầu đám nữ nhân viên đáng thương như chúng tôi có được không? Giới thiệu Tên khác Ác độc nữ xứng phía sau cực phẩm nam nhân Edit Wandi, Diệu Hoa, Thuỷ Linh Nhi Beta Quảng Hằng Bên cạnh một nữ phụ ác độc, điêu ngoa, đanh đá, luôn luôn có một nam nhân chấp nhận làm hình bóng phía sau cô gái ấy, có một nam nhân sẽ bao dung, che chở cô, sẽ luôn chờ đợi cô, luôn giúp đỡ yêu thương cô. Những người như vậy là cực phẩm nam nhân nhưng nữ phụ luôn bỏ qua người đó, mờ mắt theo ánh hào quang của nam chủ, sa chân lầm lỡ rồi uổng phí cả đời Trong câu chuyện này, nữ phụ trọng sinh, sửa chữa lại những lỗi lầm trước đó, tránh xa nam nữ chính, tự mình xây nên cuộc sống hạnh phúc của bản thân, cùng với cực phẩm nam phụ mà cô đã bỏ qua Kiếp trước cô mải tranh đoạt nam nhân cùng người chị Thánh mẫu của mình Kiếp trước cô ác độc, cô tùy hứng lại bá đạo bắt anh phải chờ đợi cô, chỉ thuộc về mình cô Kiếp trước nhận ra bộ mặt thật của tên tra nam, cô tức giận vật lộn với tình địch Kiếp trước cô chỉ biết dựa dẫm vào anh ấy, đến nỗi khi gặp chuyện chính anh đã muốn đi tù thay mình … Bao nhiêu chuyện vụt qua trước mắt Đời này, Lâu Nghiêu Nghiêu cả đời cùng người đoạt nam nhân, kết quả cuối cùng mới phát hiện cướp được là một người cặn bã, vì nam nhân này, cô ngộ sát tình địch, còn đem nam phụ ác độc nhà mình chôn vùi. Trọng sinh trở lại hai mươi tuổi, tất cả đều còn kịp, Lâu Nghiêu Nghiêu quyết định, cô phải làm một nữ phụ ác độc chân chính, sau đó cùng nam phụ ân ái trước mặt đôi cẩu nam nữ! “Tần Chí là của Lâu Nghiêu Nghiêu, suốt đời cũng chỉ là của Lưu Nghiêu Nghiêu. Lớn lên Nghiên Nghiêu sẽ cưới Tần Chí.” Mà làm anh chờ cô đến cả cuộc đời. Nên lần này anh tình nguyện chờ cô, chờ cô đến một lúc nào đó từ lão bà của anh, trở thành lão bà bà, khi đó, anh biết cô sẽ nói ra bí mật của mình! Và khi đó anh sẽ nói Cảm ơn em đã quay đầu lại nhìn anh!

truyện cảm ơn em đã quay lại nhìn anh